Nguyên Thạch

Nỗi niềm

Hương Giang ơi.
Lững lờ trôi hồn Nước.
Ta về đây thầm bước gọi cố nhân.
Người xưa đâu.
Biền biệt nhớ vô ngần.
Em kiều diễm dấu chân ôi bước ngọc.
Còn đâu thuở Huế cố đô gấm vóc.
Đám rong rêu phủ thành vách điêu tàn.
Cung đàn tơ say nhịp bỗng đứt ngang.
Ta cúi mặt dài đôi hàng lệ tiễn.
Cùng Hương Giang Cửu Long buồn quốc biến.
Gọi sông Hồng hòa tiếng khóc thở than.
Dấu xưa đâu.
Nẻo mây nước dặm ngàn.
Ta tìm mãi nụ cười vang đất nước.
Lục bình trôi dòng Đồng Nai xuôi ngược.
Đâu Sài gòn tha thướt áo viễn đông.
Cuộc bể dâu đời chia ngã đôi dòng.
Em ở lại ngóng trông người ly biệt.
Dòng lũ trôi.
Quầng thâm màu mắt biếc.
Chốn thiên đường !.
Hủy diệt tuổi ngây thơ.
Em phải chăng theo lừa mị ơ hờ.
Hay vô cảm thờ ơ cùng đồng loại.
Tôi về đây.
Có ngàn điều muốn nói.
Thương dân tôi tâm thức sống cúi hèn.
Kiếp đọa đày trâu ngựa mãi thành quen.
Sài Gòn hỡi đêm đen bao lâu nữa.
Quê hương ơi.
Còn chăng miền đất hứa.
Bước quay đi mà chan chứa nỗi niềm.
Tôi xin gởi lại người trọn cả con tim.
Đầy nhiệt huyết mong tìm ngày xưa cũ.
Việt Nam ơi mau xua tan con lũ.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 1.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nỗi niềm"